Thứ nhất, đám đông là một lũ mọi rợ nhưng tình yêu thương của họ không bao giờ vơi cạn nếu bạn biết tìm đến đúng người và đúng lúc. Và tôi luôn cố gắng trở thành “cánh cửa đúng” cho những ai cần đến.
Thứ hai, đừng kể một câu chuyện buồn của mình cho ai nghe với giọng điệu hờn giận và than thở. Họ không lắng nghe bạn đâu. Nếu bạn kể với một chút hài hước và cường điệu, mọi người sẽ lắng nghe và không tin bạn. Và đó là cách bạn cần phải đối xử với thế giới. Nó không bao giờ thực sự lắng nghe bạn cả. Nhưng nó không ngăn cản bạn nói. Và nó khoái chí vì bạn nói.
Thứ ba, khi bạn đói, khi bạn có món ngon. Hãy ăn ngay, đừng để dành. Bạn sẽ không bao giờ biết được tới khi nào mình mới có bữa tiếp theo và món ngon ấy còn ở trên bàn bao lâu. Cũng như cơ hội vậy.
Thứ tư, không bao giờ được chậm trễ. Bạn không tránh được việc chậm trễ, nhưng đừng bao giờ để lý do thuộc về bạn.
Thứ năm, điều quan trọng nhất trên đời là sự độc lập. Bạn không nên để mình phụ thuộc vào bất cứ ai kể cả vật chất lẫn tinh thần. Khi bạn đã độc lập, bạn sẽ hạn chế tối đa khả năng bị đe dọa hay up hiếp. Và bạn cũng không còn nhu cầu phải uy hiếp người khác.
Thứ sáu, tình yêu là điều không bao giờ mất đi dù bạn có dùng đủ thứ để tiêu diệt nó. Một khi nó đã có mặt, nó sẽ luôn có mặt.
Thứ bảy, gia đình cũng sẽ luôn ở đó. Dù nó có thể không mang lại cho bạn những điều bạn đáng phải có, ví dụ như tuổi thơ êm đẹp, ví dụ như cảm giác có một nơi để quay về mỗi khi bạn lạc lối… Nhưng nó luôn ở đó, cả về tình cảm và trách nhiệm. Và bạn không bao giờ đi ra khỏi thế giới này hoàn toàn mà không đôi chút ngẩn ra rằng: À, mình còn một ông bố và một bà mẹ.
Thứ tám, nếu một ai đó coi bạn là gia đình của họ. Hãy bảo vệ điều ấy, bởi vì, như tôi đã nói ở trên, đó là điều bạn không bao giờ mất.
Thứ chín, khi bị đau, hãy khóc. Khi cô đơn, hãy nghĩ ra một chuyện cười.
Thứ mười: Thế giới có rất nhiều khuôn mặt, nhưng đừng vì một vài khuôn mặt xấu mà đòi ngừng yêu thương nó.
Nguồn: http://thuylvp.wordpress.com/2012/06/28/post-nhan-ngay-gia-dinh/