Em yêu anh trong lành

Em yêu anh như suối , như nước , như mây .

Cho những lời thở than , cho những vết thương chưa lành . Cho những muộn phiền anh mang , những điều đau anh dấu .


Em yêu anh cho những nụ hôn đủ ngày mai , đủ ngày sau . Em yêu anh cho những cái ôm bất chợt siết chặt . Em yêu anh cho những khi trong anh chợt yếu đuối .

Em yêu anh nhẹ , và lạ .

Như việc chia sẻ thời gian của mình cho anh , một giấc ngủ yên lành .

Em xót những tháng ngày anh thao thức . Những quá khứ tưởng chừng như ngủ yên.

Những ngón chân , bầm . Ngón tay , bầm . Trái tim , bầm . Đôi mắt sâu , nước mắt khóc.

Em yêu anh cho cách xưng hô đáng yêu , cho ánh nhìn đáng yêu , cho những lúc em liếc anh thật dài . Cho những lúc em thở hắt . Những lúc anh thật tệ.

Em yêu anh như cách người ta ngắm nhìn cuộc sống , chạm vào cuộc sống . Còi xe thao thức phố dài, gió đầy bụi , ly trà sữa đặc quánh và tiếng cười giòn tan.

Em chưa bao giờ là người của thơ văn cả , em là thơ văn . Một bài thơ của em thì luôn là chông chênh , và em cũng như nó .

Chông chênh như anh ở bên em , như nhiều lúc em đã có suy nghĩ trốn chạy .

Chông chênh như thời gian , chông chênh như tháng ngày , mà chúng tay đang đếm .

Ngắn , dài , hẹp , rộng .

Sông , là anh .

Lúc nào cũng đầy tình , đầy cảm , đầy thương yêu .

Mà em đang trôi trên đấy , em trôi

.

nhẹ , thật nhẹ



Và trời làm mưa , đến khi nào mới chịu cho em che anh khỏi ướt ? Hả anh ?