Nhắm mắt và mở mắt

Khi nhắm mắt thì những mùa đã từ từ trôi qua . Khi nhắm mắt thì những chiếc lá không còn vàng khi thu sang nữa . Khi nhắm mắt thì cái lạnh mùa đông đã vút qua bên thềm . Khi nhắm mắt thì gió mùa xuân đã theo hơi thở bay đi mất . Khi nhắm mắt thì hình như hạ về ..

thì hình như mùa hạ là màu đen , thì hình như hạ trút mưa rơi đầy hai khóe mắt . Khi nhắm thì hạ tự dưng mà lạnh . Lạnh đau , không tê cảm giác như mùa đông xưa cũ .


Người ta hay nhắm mắt , bởi vì nhắm mắt cũng như đóng lại hai cánh cửa sổ . Dễ dàng hơn việc đóng hai cánh cửa sổ .

Có người nhắm để không phải nhìn thấy những thứ xung quanh nữa .

Có người nhắm để được soi rõ hơn những điều diễn ra bên trong .

Có người nhắm để được ngắm những điều không còn trở lại .

Có người nhắm thì hình dung hiện ra . Đẹp như là mở mắt . Đẹp như là hơi thở sát kề . Đẹp như là một nụ hôn một nửa vành môi .

Như một lời từ chối .

Dù nhắm hay mở . Cuộc sống nằm cả bên trong và bên ngoài vành mi .

Đôi khi nỗi lo sợ làm người ta muốn nhắm nhiều hơn một tí , đôi khi nỗi buồn làm người ta chùn chân , làm người ta cảm thấy giống như khi nhắm mắt , thì lúc mở mắt . Cũng toàn một màu đen .

Con mắt không làm chủ việc xác nhận màu của cuộc sống .

Trái tim và khối óc làm việc đó .

Nếu một sáng mai , một chiều mai , một tối mai tỉnh dậy . Thấy mở mắt mà đời xám xịt , mà đời hồng hào , mà đời vàng vọt , mà đời buồn thiu .

Thì cười đi , vì đời còn có màu .

Chỉ sợ nhất là đời không còn màu . Và ta không còn có khả năng để đoán được đời có màu gì nữa . Mà thôi.