Vô cảm trước mùa gió mới
vô cảm trước đêm
vô cảm trước những lời tròn trịa và rỗng tuyếch của thiên hạ
vô cảm trước ta
vô cảm trước những gì đã cũ
vô cảm trước những gì vừa mới
ta trở nên thánh hóa
ta trở thành quán trọ
tất cả những con người…những lời nói
bỗng nhiên
biến thành khách lạ qua đường
và ta…
nhẹ hơn lông chim…