Em sợ nhìn vào những dãy nhà chen chúc nối tiếp nhau
Chúng làm em liên tưởng đến khuôn mặt anh và sự chia ly dài vô hạn
Em sợ nhìn vào những giấc mơ khi em thức
Những con chim trụi lông gãy cánh
Què quặt mà chúng vẫn cứ bay
Trong đêm em gõ cửa đời mình
Khép những buổi chiều trời trở gió….