500 days of summer



Trước khi xem 500 days of Summer tôi đã từng nghĩ tình yêu là mãi mãi và sự chung thủy chính là điều tuyệt vời nhất. Sau khi xem 500 days of Summer tôi bắt đầu tin vào định mệnh, vào cái mà người ta gọi là duyên số.

- Tại sao cứ phải là “yêu”? -

Nên hay không khi mà chúng ta, những người trẻ, cứ cố gán cho 1 mối quan hệ nam nữ thân thiết trên mức tình bạn là “người yêu”?

Bây giờ, tôi không nghĩ như thế. Tại sao chúng ta cứ phải cố định nghĩa 1 mối quan hệ nào đó, rằng liệu cô ta/ anh ta có yêu mình hay không, khi mà mối quan hệ đấy đang rất vui vẻ, thoải mái, dễ chịu, hồn nhiên và không có 1 chút ràng buộc hay áp lực nào từ cả 2 phía?

Nếu gọi đó là 1 đôi, cả hai sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực, ràng buộc, từ chính bản thân họ và từ những người ngoài biết về mối quan hệ của họ. Rồi sau đó, họ phải khư khư giữ lấy nhau vì đã trót hẹn thề bên nhau mãi mãi, tình yêu lúc này không khác gì một tên cai ngục. Nhưng nếu đó là 2 người bạn, mối quan hệ sẽ trở nên thoải mái và cởi mở hơn rất nhiều. Những khoảnh khắc đó chẳng phải rất đẹp, rất đáng nhớ sao?

Tom và Summer tình cờ gặp nhau ở chỗ làm. Lúc mới quen cô ta đã nói thế này:” Em chưa từng có bạn trai vì em thấy sống thế này thoải mái hơn. Tại sao em cứ phải dựa vào một ai đó thì mới có hạnh phúc?”

“Này anh, chúng ta chỉ là bạn thôi được không? Anh phải hứa rằng đây sẽ không phải là 1 mối quan hệ nghiêm túc, em mới đồng ý quen với anh”

Họ đã hôn nhau. Cùng đi xem phim. Cùng đến công viên. Cùng qua đêm với nhau. Cùng chia sẻ với nhau những điều bí mật trong cuộc sống… Những kỷ niệm rất ngọt ngào. Nhưng, Summer vẫn khẳng định: chúng ta chỉ là bạn.

Sau 300 ngày, Summer đột ngột chuyển chỗ làm và biến mất, không nói 1 lời. Thỉnh thoảng có gửi email hỏi thăm sức khỏe, nhưng Tom lúc này lại nghĩ Summer chỉ là 1 kẻ lẳng lơ nên không thèm trả lời. Khi tự đặt ra câu hỏi tại sao, anh cố ép mình nghĩ Summer là 1 người xấu để tự an ủi mình mau chóng quên đi nỗi đau này.

Nhưng 1 người nữ đồng nghiệp đã hỏi anh:”Cô ta đã lừa dối anh à? – Không – Hay cô ta đã lợi dụng anh? – Không – Hay đã phản bội anh? – Cũng không – Vậy lúc mới quen, cô ta có nói rằng không muốn có bạn trai phải không?” – Tom ngớ người.

Sau 400 ngày, họ tình cờ gặp nhau trong 1 đám cưới của người đồng nghiệp. Và trong đêm dạ tiệc, họ lại nhảy với nhau. Thực sự đã rất vui. Và Summer ngỏ lời mời Tom đến dự 1 party nho nhỏ ở sân thượng nhà mình.

Tom cảm thấy rất hân hoan và phấn khởi. Cảm thấy tự tin khi bước vào vì nghĩ rằng Summer sẽ ôm lấy mình và giới thiệu mình với những người thân thiết.

Nhưng thực tế thì Summer tổ chức party để thông báo về hôn lễ sắp tới của cô với 1 người đàn ông chưa từng xuất hiện trong phim, một cách rất đột ngột.

Những ngày sau đó, Tom hoàn toàn suy sụp. Anh chìm đắm trong rượu. Sau 10 ngày, anh bật dậy và quyết định nghỉ việc ở công ty in thiệp và tự học vẽ kiến trúc công trình.

Thời gian anh tự học và đi xin việc là thời gian Summer hạnh phúc chuẩn bị đám cưới.

Tom đã trách Summer rất nhiều. Anh đã chuyển hết những oán hận, đau đớn của thất tình thành động lực cực lớn để chuyển mình. Và anh đã thành công, đã trở thành 1 kiến trúc sư (đúng với những gì mà Summer đã từng nhận xét: em thấy anh hợp làm 1 kiến trúc sư hơn đấy!)

Trong đầu Tom lúc bấy giờ chỉ nghĩ đến Summer với 1 chữ: “bitch” vì anh nghĩ anh đã bị lừa tình, bởi 1 con đàn bà lẳng lơ.

Sau 500 ngày, họ lại tình cờ gặp nhau, ở 1 góc công viên mà ngày xưa 2 người thường ngồi với nhau.

Nói chuyện thân quen như 2 người bạn lâu không gặp.

Trên tay Summer lấp lánh nhẫn cưới.

Tom đã hỏi:
- Em này, anh thật sự còn 1 điều băn khoăn không hiểu. Ngày xưa, lúc mới quen nhau em đã nói em không cần có bạn trai. Và sau đó, em đã quen anh. Chúng ta đã gần như là 1 đôi với biết bao kỷ niệm suốt 1 năm. Tại sao em lại quyết định rời xa anh chỉ 1 ngày sau đó?

- Em gặp anh ta, người hiện giờ là chồng em, trong lúc đang đọc sách ngồi chờ xe bus. Và sau lần tiếp xúc đầu tiên đó, em đã biết người đó chính là người mà em sẽ lấy làm chồng.

- Em chỉ thích làm những điều em muốn thôi ư? Đến với anh 1 năm, lúc nào cũng khăng khăng rằng em không thích những mối quan hệ nghiêm túc. Và rồi lấy chồng chỉ sau đó 1 tháng?

- Có thể anh không tin nhưng khi gặp anh ấy, em đã tìm thấy 1 điều mà em không chắc chắn lắm khi ở bên cạnh anh. Và em đã quyết định ngay. Nếu lúc đó em không có việc phải đi xe bus hay nếu như xe bus đến sớm 1 chút thôi thì sao? Em đã không gặp anh ta và có thể giờ này, em vẫn ngồi đây với anh. Nắm tay anh, như đã từng. Và em gọi đấy là định mệnh anh à. Chúng ta đã ở bên nhau, đã cùng nhau có những kỷ niệm rất tuyệt vời. Nhưng từ sâu thẳm trái tim, em biết anh không phải là người mà cuộc đời này dành cho em. Mặc dù em cũng thích anh.

Ngừng 1 lúc, Summer tiếp:
- Em biết thời gian qua anh đã rất đau buồn vì em thay đổi, sau khi gặp được anh ta. Nhưng anh hãy tin rằng, em cũng không phải là cô gái dành cho anh. Một nửa thực sự của anh vẫn còn ở đâu đó ngoài kia, và một ngày nào đó hai người sẽ gặp được nhau.

- Anh hiểu rồi. Anh luôn mong em sẽ được hạnh phúc, Summer à.

Một người bạn nhỏ tuổi đã tư vấn cho Tom thế này:” Tất cả những nỗi bực tức, đau buồn, thất vọng mà anh đã trải qua, đơn giản chỉ là sự tiếc nuối cho những kỷ niệm đẹp đẽ mà thôi. Chị ấy không có lỗi, anh cũng không có lỗi. Hai người đã đến với nhau bằng tình cảm chân thành. Lỗi ở đây là định mệnh chỉ gắn kết hai người ở một đoạn đường đời.”

Đừng vội vàng gọi đó là yêu khi bạn không chắc người đó sẽ là người mà mình lấy làm vợ/ chồng và mãi mãi không có ai có thể thay thế được. Chúng ta không nói trước được điều gì cả. Tình yêu là loại tình cảm phức tạp nhất trong tất cả các loại tình cảm phức tạp, nó không có quy luật, cũng không thể giải thích vì sao ai đó yêu bạn và vì sao lại không còn yêu nữa. Nó đến là đến, đi là đi.

- Vì chúng ta không nói trước được điều gì, nên người bỏ bạn ra đi, không hẳn là người có lỗi -

Bạn có biết tại sao khi có ai đó hỏi ba mẹ các bạn rằng:”Cô ấy/ anh ấy là ai thế?” thì họ thường nhẹ nhàng trả lời:”À, bạn con tôi đấy” thay vì trả lời:”Người yêu của con tôi đấy”, mặc dù biết chắc mối quan hệ yêu đương này đã công khai nhiều năm?

Vì họ là những người từng trải. Hơn ai hết họ hiểu rằng: hôm nay là người yêu, nhưng ngày mai thì không chắc. Để đến với một mối quan hệ yêu đương, con có thể tự quyết. Nhưng để thành vợ thành chồng, bạn đời của nhau, thì chỉ có trời mới biết.

“Có duyên có số cả đấy”

Người lớn xem bạn trai/bạn gái của con mình chỉ là bạn bình thường vì họ muốn tránh cho con mình khỏi bị tổn thương quá sâu sắc nếu một ngày nào đó chúng chia tay nhau, không lấy được nhau như đã định.

Chúng ta có nên chuyển tất cả những mối quan hệ yêu đương trên thế giới này về 1 tên gọi chung là “no name” không nhỉ? Nếu như điều đó làm mọi người thấy thoải mái vui vẻ khi ở bên nhau và cũng vui vẻ khi chia tay thì tại sao không? Còn sau khi đã kết hôn, dĩ nhiên có thể thừa nhận đó là 1 cặp vợ chồng rồi.

- Hãy yêu như thế nào để không phải hối tiếc -

Bạn không nên tiếc nuối vì những điều đã qua. Thứ duy nhất bạn phải tiếc đó là thời gian qua, bạn đã không yêu thương hết mình, cháy hết mình, sống trọn vẹn với tình yêu hoặc bạn đã không yêu thương với tất cả sự trong sáng và táo bạo của mình, yêu một cách rụt rè, ngờ vực, toan tính, chắc thì mới tới – không chắc thì nghỉ..v…v

Bạn không biết rằng trong cuộc đời mỗi con người, chúng ta chỉ yêu được bằng tất cả trái tim duy nhất một lần, những lần sau chỉ là cái gì đó na ná tình yêu. Cho nên hãy cứ yêu đi hết lòng đi, đừng để mai này khi sắp chết, bạn phải đau khổ nhận ra rằng mình đã lãng phí 70 năm sống mà không có được 1 cuộc tình nào thật sự cháy bỏng.

Và các bạn biết không, Tom một ngày đẹp trời đến phỏng vấn cho 1 công ty kiến trúc lớn. Người ứng viên là đối thủ nặng ký nhất của cậu ta, chính là cô gái vẫn thường ngồi ở ghế bên cạnh ở công viên mà Tom và Summer thường đến. Đối với Tom, đó là nơi tuyệt vời nhất theo con mắt của 1 kiến trúc sư. Và với cô gái đối thủ này, cũng vậy.

Trước khi vào phỏng vấn, Tom đã đánh liều hỏi xem sau cuộc phỏng vấn, người thắng sẽ mời người thua 1 chầu cafe được không? Cô ấy lúc đầu đã từ chối vì sau đó có cuộc hẹn rồi. Nhưng suy nghĩ một lát lại gọi với theo:” Này, được đấy. Sao lại không nhỉ?”

Định mệnh đã đến với Tom như thế đấy.

(Borrow from Miu’s blog. Thank you:-) ).